Con gái tôi kể, hôm bé tập dượt tiết mục kéo đàn violin ở trường để chuẩn bị biểu diễn vào ngày khai giảng – ngày mà trường tiếp đón nhiều khách mời quan trọng, chú bảo vệ nói với mọi người rằng: “Bé này kéo đàn hay nhưng nhút nhát lắm nè, coi chừng lên sân khấu con bị đơ ra như hồi kéo ở buổi họp phụ huynh thì nguy á”. Chú bảo vệ làm con ngại với các bạn xung quanh đang đứng xem con tập bài lúc ấy quá, nhưng cô Diễm (cô chủ nhiệm của con) nói rằng: “Không sao, hồi đó con học lớp 2, con còn nhỏ. Giờ con học lớp 3, là chị của các em học sinh lớp 1, lớp 2 rồi. Con không còn ngại thế nữa nhỉ? Nhất định con sẽ kéo đàn rất hay cho mà xem”. Thế là con hết ngại luôn, con đã cười thật tươi và dạ thật to với cô.
Trong buổi họp phụ huynh cuối năm chỉ cách đó vài tháng, con gái dự định kéo một liên khúc 3 bài, đã tập đi, tập lại rất kỹ càng ở nhà. Đến lúc kéo trước hàng chục người, được nửa chừng, bé đứng đơ trên sân khấu vì ngại khi phía dưới… nhiều người lạ quá. Dù các bố, mẹ vỗ tay hoan hô động viên, con vẫn không thể kéo tiếp lại được. Nhớ tới kỷ niệm ấy, đến giờ con vẫn thấy xấu hổ.
Buổi biểu diễn ở trường diễn ra đúng như cô giáo con dự đoán, tiết mục của con được đánh giá rất ấn tượng. Con gái nói, lạ lắm mẹ, con thấy cô đã tin con nên con phải cố gắng không thể để cô xấu hổ lây vì con với mọi người được. Và vì thế, con không ngại chút nào trước rất nhiều người lạ.
Năm học chưa qua một nửa, nhưng những bài học nhỏ, những cơ hội mà cô giáo đã tin yêu mà trao cho cô bé con của tôi như thế đã biến con bé từ một cô bé nhút nhát thành tự tin bất ngờ. Điều mà trước đó phải nhiều năm bố mẹ đưa con đi học bơi, giao lưu đông người nơi này nơi nọ nhưng vẫn không có được.
Trong ấn tượng đẹp của bạn tôi về các thầy, cô của con mình là cô hiệu trưởng nơi con theo học mầm non. Ngày con vào trường, con là cậu bé tăng động, to lớn và hung hãn nhất trong lớp học. Trước đó, trường cũ của con đã từ chối nhận. Hôm xin cho con học trường mới, cả hai bố mẹ đã ngại ngần nói: “Xin các cô hãy thông cảm và để mắt đến cháu, vì con có chứng tăng động, chưa biết kiềm chế, có thể gây ra những xáo trộn trong trường. Nếu cần phạt vì con không ngoan, các cô hãy phạt”.
Ở trường học mới, những ngày đầu con vẫn đánh bạn. Chính cô hiệu trưởng là người đưa ra hình phạt yêu cầu con tự đánh thật đau vào tay mình để biết cảm giác người khác sẽ bị đau ra sao khi bị đánh. Cô là người rủ rỉ trò chuyện, chơi cùng con khi các bạn ngủ trưa mà con bỏ ra sân trường quậy. Cho đến ngày, cô chủ nhiệm dắt con lên phòng hiệu trưởng vì con vẫn tiếp tục đá bạn đỏ cả tay, khiến bạn khóc ầm trong lớp, náo loạn cả giờ ngủ trưa lại còn gian dối chối tội, cô hiệu trưởng vẫn luôn nhẹ nhàng yêu cầu: “Em mở camera lớp học cho chị xem nhé? Chị không tin bé Ry vẫn tiếp tục đánh bạn”. Quả đúng là, giờ ngủ trưa, con hăng hái đứng dậy kéo rèm, do không cẩn thận mà gạt chân trúng tay bạn chứ không hề đánh bạn. “Đấy, em thấy không. Không phải vì trước đây Ry hay đánh bạn mà mình cứ khư khư suy nghĩ bất lợi cho con. Con đã là em bé ngoan rồi mà, lần sau con cẩn thận hơn để tránh làm đau bạn, nhé con trai”. Buổi tối, khi nghe lại câu chuyện từ con trai kể, bạn tôi khóc vì cảm động.
Chỉ sau hai năm đó, cậu bé đặc biệt ấy lại là người hăng hái biết giúp các cô dọn bàn trong lễ tạm biệt trường mầm non. Con bắt nhịp cho các bạn nhỏ cùng hát tặng thầy, cô. Con đã trở thành cậu bé biết chia sẻ, cảm thông, biết cư xử đúng mực, không dùng bạo lực. Bố mẹ đã rơi nước mắt khi nói lời cảm ơn cô vì đã đặt niềm tin vào con.
Vẫn là bài học về niềm tin, cậu bạn tôi kể, ngày thi rớt đại học, tránh gặp mặt bạn bè vì xấu hổ, ngại đối diện bố mẹ vì sợ bị mắng nhưng bạn tìm đến thầy chủ nhiệm cấp 3 để tìm lời an ủi. Lúc bạn đến thăm, thầy đang trồng cây. Thầy nhờ bạn phụ thầy một tay, chuyển cái cây từ phía trong râm – nơi có mái che ra ngoài nắng. Thầy dùng một cái xẻng to để đào cây, làm đứt mất vài sợi rễ. Bạn tỏ vẻ ngần ngừ hỏi, liệu cái cây có thể sống khỏe mạnh không? Sao thầy không để yên cái cây ở đó khi đất còn rộng, cái cây vẫn sống khỏe?
Không sao, trong cuộc sống cũng có khi chúng ta như chính cái cây này, chấp nhận những tổn thương, mất mát để bắt đầu lại và trưởng thành hơn. Và dĩ nhiên sau đó sẽ rất vững dẫu thời gian có chậm hơn, thân thể nhiều vết thương hơn. Thầy luôn tin chắc vào điều đó – Thầy trả lời.
Bạn nói, bài học cái cây đơn giản vậy mà không hiểu sao thật thấm khi bạn thi rớt, và thấm tới tận cả khi bạn trải qua những khó khăn, vất vả về sau này. Bài học ấy luôn nhắc với bạn rằng, hãy mạnh mẽ và thời gian sẽ trả lời rằng, chắc chắn bạn sẽ trưởng thành. Mà quả thật, tới bây giờ, cậu bạn thi rớt năm ấy là một trong những người thành công, có kinh tế vững nhất trong cả lớp tôi hiện nay. Cậu không ngồi ghế giảng đường đại học ngày nào. Thời gian bạn bè học 4 năm đại học, cậu ngược lên tận những vùng ven biên cương xứ để tìm những nguồn hàng hiếm, lạ bán về xuôi, học những bài học kinh doanh đầu tiên. Hiện nay, bạn là một trong những doanh nhân trẻ có thương hiệu nơi địa phương mình sinh sống. Và bạn nói, bài học về niềm tin mà thầy trao, vẫn luôn là động lực để bạn vượt lên chính mình.
Không phải những bài học trong trang sách, có khi là những bài học về niềm tin từ tấm lòng thầy, cô trao tặng, sẽ là hành trang quý báu nhất để trò mang theo trong cuộc sống này.
Ảnh minh họa: PV – Tư liệu