Ngày nào tôi cũng đi làm qua cầu. Bên dưới cầu, vượt qua dòng sông, là bãi bồi, thường được gọi là bãi giữa.
Sở dĩ gọi vậy là bởi vì nó nằm ở… giữa sông. Nó chạy dài, chỉ cao hơn mặt nước một chút. Bãi giữa là nơi người ta trồng rau màu. Chiều Chủ nhật, mặt trời như cái mâm đỏ ối đang chìm dần xuống đầu vào thành phố của cây cầu. Xe cộ nườm nượp từ ngoại thành đổ vào. Mai là ngày bắt đầu một tuần mới, công chức từ quê đang tất tả trở lại, ồn ã và luôn tắc nghẽn ở các cửa ngõ. Những cây cầu bỗng trở thành nút cổ chai, dòng người nghẹn lại. Bên dưới bãi, một em bé gái đang tưới rau. Em mặc một chiếc váy cộc đến đầu gối với những bông hoa nhí li ti. Em cầm chiếc ô roa trong tay, nghiêng nó xuống luống rau bắp cải xanh nõn. Những tia nước rào rào chảy. Tôi nhớ tôi của năm nảo năm nào, múc nước dưới ao lên và tưới những luống rau mẹ trồng sát bờ ao. Cái ô roa to, nếu ngồi thì tôi chẳng lớn hơn nó mấy tí. Tôi chỉ múc được một phần ba, vì nặng quá. Và dùng hai tay mới tưới tắm được cho lũ cây. Đấy là việc tôi thích làm nhất trong ngày để giúp mẹ. Vì tôi cứ cảm giác rằng lũ cây luôn reo lên khe khẽ, vui vẻ đón nhận những tia nước ngọt lịm.
Tôi không nghĩ nhiều lắm tới việc trẻ con giúp việc cho bố mẹ là bị xâm phạm vào quyền của chúng, tôi nghĩ nhiều hơn tới việc qua lao động chúng sẽ nhận ra giá trị của lao động. Từ đấy chúng biết trân trọng những gì mà nhờ lao động mới có được. Lúc tôi còn bé, mỗi khi nấu cơm và vỗ cái rá gạo lên thành nồi tôi hay làm vãi ra bếp một vài hạt. Bố tôi luôn bắt tôi nhặt những hạt gạo ấy lên, mang ra sân cho gà ăn. Ông nói: Bởi vì con chưa biết rằng người nông dân làm ra lúa gạo khó khăn vất vả thế nào nên con chưa biết tiếc từng hạt gạo.
Tôi luôn khao khát các con có được tuổi thơ như tôi từng có. Sống kề với thiên nhiên, ở trong thiên nhiên, nhờ vào thiên nhiên mà lớn lên. Đi học để vui, nghỉ học sẽ thấy nhớ trường, nhớ lớp, nhớ bạn. Chứ không phải như bây giờ, ngày ngày các con đều đến trường với những chiếc ba lô nặng trĩu. Thỉnh thoảng tôi đưa con đi bộ qua cầu, xuống bãi chơi, để con biết đất đai có mùi thế nào, và những luống rau khi vừa mới trồng trông nó ra sao. Nhưng bằng ấy thì thật chả thấm tháp gì so với cái cuộc sống chật hẹp bộn bề này.
Thiên nhiên ở đâu, nếu như cứ mỗi ngày chúng ta lại lấn sâu vào chúng?
Kỹ thuật: Chôm Chôm